Đi Qua Những Dang Dở, Anh Có Nhớ Em Không?
“Tuy đã viết ra rất nhiều con chữ với các cung bậc khác nhau, đã tự đặt mình trong hoàn cảnh và nỗi niềm của nhiều nhân vật, cũng từng khóc, từng cười với những điều mình viết, nhưng phải cho đến cuốn sách này tôi mới thở phào vì đây chính là những gì gắn liền với cái tên Lạc Hi mà mọi người biết nhất… Tôi được buồn từ đầu đến cuối trang sách. Sau chia tay, mấy ai vui được ngay bao giờ” Chẳng gì đau bằng hai chữ đã từng. Yêu nhau biết mấy những ngày, nhưng không qua nổi một hồi chênh vênh... Rồi người đi mất, tay nắm lạc nhau, câu chia tay nhẹ tênh như tình yêu chưa từng tồn tại. Đoạn đường từ nay chia đôi, dang dở. Anh rẽ một hướng, em ngoặt một đường. Nhưng nào có phải bảo bỏ là buông, bảo quên là thực lòng không nhớ. Bảo dứt lòng đừng thêm nữa quan tâm là từ nay đoạn tuyệt. Ai mà chẳng một lần muốn hỏi người cũ rằng có nhớ nhau không...