Có Những Bàn Tay Không Chạm Được
Dẫu Gần "Có những mùa mưa ứ đầy trong mắt phố, có những ngày ta cũng thấy lòng mình chênh chao, không hẳn vui, không hẳn buồn, đó là những cảm xúc mơ hồ trôi đi trong mơ, lạc về một vùng quá vãng...” Một ngày kia, loanh quanh trên con phố dại khờ, lãng đãng với cơn mưa. Rồi, chợt nhớ về một vần thơ của September Rain, thấy lòng chúng mình sao giống nhau đến thế! Hóa ra, tuổi thanh xuân rạng ngời đã đi đi về về trên những con đường ấy, rưng rưng trong những nỗi nhớ và niềm yêu ấy, ngọt lịm trong từng giọt xúc cảm trong veo ấy… và cả nỗi buồn kia, muộn phiền kia, và dại khờ, nông nổi kia. “Đã quá trễ,chuyến tàu em rời bến anh lên không? còn chỗ trống cuối cùng nhanh lên nhé,sợ không còn kịp nữa chuyến tàu em sắp sửa chuyển sang đông! Đã quá trễ,anh có muốn lên không cánh cửa ấy sắp đóng sầm thinh lặng lối rẽ vào đêm là con đường xa vắng lối rẽ lòng em là một nỗi xa xăm”
