Cảm Ơn Người Đã Rời Xa Tôi "Có thể dễ nhận thấy, xuyên suốt các truyện ngắn của anh đều là một nỗi buồn man mác. Họ, đều giống nhau, còn trẻ, và mang nhiều nỗi hoang hoải rất thời đại: Yêu ai thì tốt? Ai mới là người thực sự yêu mình? Cuộc tình sẽ đi được bao lâu? Hết thảy họ đều cô đơn, có khi lại rất bất cần. Yêu, suy cho cùng chưa bao giờ là một điều dễ dàng. Các mối quan hệ ở đây đều mong manh đến mức, cảm tưởng một cái chớp mắt khẽ khàng cũng làm mọi thứ vỡ tan. Những nhân vật đều không bao giờ nghĩ về điều mãi mãi, chỉ cần biết hôm nay, còn cạnh nhau đã là điều tốt.
Các truyện ngắn: “Hoa nhài bên hiên”, “Tình bỗng chốc là không”, “Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được trừ anh” đều khiến tôi ám ảnh, dù văn anh viết nhẹ nhàng như gió thoảng…” Quyết định yêu một ai đó không khó bằng việc tìm cách làm sao để duy trì tình yêu ấy. Nhưng việc duy trì một mối quan hệ không khó bằng việc đi đến quyết định đặt dấu chấm hết cho mối quan hệ ấy.
Và khi buông tay nhau ra rồi, liệu ta có còn đủ mạnh mẽ để đứng dậy, bước tiếp? Cảm giác về hạnh phúc, những ngọt ngào, những dịu dàng thường đến bên ta trong chốc lát. Chỉ có nỗi buồn, hoài niệm và những tiếc nuối cứ còn mãi trong ta, dai dẳng mà mặn sâu. Cảm ơn người đã rời xa tôi viết về những nỗi buồn như thế. Những nỗi buồn ở lại phía sau nơi những ngã rẽ, những chênh vênh, những cuộc tình đứt gãy, những cái buông tay nghẹn nước mắt. Các nhân vật của tuyển tập truyện ngắn này đều lặng lẽ bước qua nỗi cô đơn ấy một cách chậm chạp, hoang hoải đến xót lòng. Họ im lặng, họ bàng quan, họ đau. Họ đến một chân trời khác, họ bay ra nước ngoài, họ trốn chạy. Tìm về với bình yên, tìm về với thanh thản