...Anh quay đầu lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, cô bước đên bên anh, cười và nói: “Anh biết không, vừa nãy em được nghe Duy Quyên kể một chuyện nực cười vôi cùng, cô ấy nói rằng anh chuẩn bị xuất ngoại, và lại là đi Mỹ, ha ha, anh bảo có buồn cười không? ”. Trần Hiếu Chính trầm ngâm, bất ngờ anh bỏ đồ đạc xuống, quay đầu nắm chặt tay cô, “Vi Vi, em đi với anh, bọn mình ra chỗ khác nói chuyện.” Cô không nói gì mà để mặc cho anh kéo mình đi xuống dưới, đến sân bóng rổ gần ký túc xá nam, giữa giờ nghỉ trưa, sân bóng rổ vắng tanh, chỉ có họ và tiếng gió. Anh đứng im, buông tay cô ra, thở sâu, “Vi Vi, anh xin lỗi.” “Tại sao lại xin lỗi, có phải anh lại giở trò gì xấu không?” Cô vẫn nhìn, vẫn cười rạng rỡ như bình thường. Có lúc, Trần Hiếu Chính cảm giác như tim mình ngừng đập, anh tưởng mình không có cách nào để nói hết những lời còn lại, hoá ra anh không cứng rắn như mình tưởng, “Những lời họ nói đều là sự thật. Anh tưởng có thể đi Vụ Nguyên được với em, không ngờ visa lại làm nhanh như vậy.” “Họ? Ý anh những điều mà Duy Quyên nói là đúng? Anh Chính, ngày Cá tháng Tư đã qua được hơn hai mươi ngày rồi mà anh còn đùa à?” Cô kéo tay anh, vẫn mỉm cười với vẻ nũng nịu. Nhưng anh chỉ cúi đầu, một mực cúi đầu, đột nhiên anh thấy sợ nhìn thấy nụ cười của cô trong lúc này.